Friday, May 16, 2008

Một gia cảnh khốn cùng

Ngôi nhà tranh nghèo xơ xác có 4 người phụ nữ: một đã ở tuổi gần đất xa trời; một liệt chân, nằm một chỗ; một bị hành hạ bởi bệnh sỏi thận và một mắc chứng động kinh co giật hằng ngày…
Gia cảnh khốn cùng, đáng thương đó là của bà
cụ Trần Thị Em, xóm Giang Hải 1, xã Thạch Long, huyện Thạch Hà, tỉnh Hà Tĩnh.

Cụ Em năm nay 79 tuổi, đã ở vào những ngày cuối đời nhưng cụ vẫn đang phải gánh chịu những nỗi đau khổ bất tận.

Con cháu cụ đứa nào cũng bệnh tật, đói nghèo. Người con gái cả Nguyễn Thị Việt, 51 tuổi, bị tàn tật từ nhỏ, đôi chân bị liệt, teo lại rất yếu ớt. Việc đi lại trong nhà vốn đã khó khăn, nói gì đến ra ngoài kiếm sống. Chị hầu như nằm một chỗ, chờ sự chăm sóc từ mẹ già.

Người con gái thứ hai Nguyễn Thị Hợp bị căn bệnh sỏi thận hành hạ kinh niên. Chị đã qua hai lần mổ thận nhưng bệnh vẫn chưa lành. Năm 37 tuổi, chị kết duyên với một người đàn ông đã li dị vợ, nhưng cuộc se duyên ấy không cho trái ngọt.

Chị Hợp sinh được một cháu gái, đặt tên là Nguyễn Thị Lục. Ngay từ khi sinh ra, cháu Lục đã có những triệu chứng lạ. Chị hoang mang khi nhận được thông tin từ bệnh viện: cháu Lục bị căn bệnh “rối loạn hành vi sàn lị trong có phủ sóng kịnh phát (một chứng bệnh của căn bệnh não)”. Chưa hết, mẹ con chị luôn bị chồng ruồng bỏ, đánh đập. Cuối cùng, chị đành mang con về ở với mẹ già và người chị tàn tật.

Từ hôm có chị về, căn nhà của cụ Em đã chật vật càng thêm vất vả, đã khốn khó càng thêm cùng cực. Vì căn bệnh động kinh quái ác mà mới 9 tuổi, cháu Lục đã trở thành một nỗi kinh hoàng của cả gia đình. “Mỗi tuần cháu lên cơn ít nhất 3 lần, mỗi lần như rứa là một lần khổ sở của gia đình. Cháu nằm vật vã, ném bất cứ thứ gì trong nhà. Có hôm mẹ nó đi vắng, cháu còn ôm ghì tui xuống nền nhà mà đánh. Hở cháu ra là nó chạy thẳng ra đường, đến mấy quán tạp hóa đầu ngõ quậy phá...” - bà cụ nước mắt đầy vơi, kể về nỗi khổ của gia đình và đứa cháu tội nghiệp.

Thương con, chị Hợp đã mấy lần vay mượn bà con hàng xóm, đưa con ra Hà Nội chữa trị nhưng bệnh tình không thuyên giảm. Ngồi trong căn nhà lá trống trơ, chị nghẹn ngào: “Cả gia đình ai cũng bệnh tật, tôi thật tình không sống nổi nữa. 4 miệng ăn trông cả vào việc đồng áng của tôi. Nhưng
tôi đi vắng thì sợ cháu đánh bà, đánh bác trọng thương...”.

Chị nói mỗi vụ mùa trông vào năng suất của 2 sào ruộng. Nhưng năm nay, có khi cả nhà nhịn đói vì mất trắng lúa sau đợt rét đậm, rét hại vừa qua…


Xin Chân Thành Cảm Tạ Và Biết Ơn

No comments: